Có một thương gia giàu có làm nghề buôn vải vừa kiếm được một khoản tiền lớn trong vụ kinh doanh. Ông tìm đến một ẩn sĩ thông thái để thọ giáo cách sử dụng số tiền này một cách khôn ngoan và hữu hiệu nhất. Ông nói với ẩn sĩ:
– Thưa ngài, con là một thương gia vừa mới được lợi một khoản tiền rất lớn. Xin ngài hãy nói cho con biết nên sử dụng số tiền này như thế nào để gia tăng lợi ích cho con!
Vị ẩn sĩ đáp:
– Đây không phải là chuyện có thể trả lời ngay lập tức, nên ta cần thời gian suy nghĩ. Con hãy trở về nhà, tuần sau quay lại, ta sẽ giải đáp cho con.
Đúng một tuần sau, vị thương gia quay trở lại tìm vị ẩn sĩ và chờ đợi câu trả lời. Vị ẩn sĩ có vẻ rất trầm ngâm, tư lự một lúc rồi nói:
– Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Mặc dù con cũng phải cất công làm việc mới có được số tiền lợi đó, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng việc sở hữu được nó chính là phúc lành mà con nhận được một cách nhưng không từ trời cao. Con phải sử dụng số tiền này một cách thật ý nghĩa và phù hợp lòng trời. Nếu như ta bảo con đem phân phát cho bạn hữu và người thân, thì con chẳng được lợi ích thiêng liêng nào cả vì họ sẽ xem như đó là nghĩa vụ con phải chia sẻ cho họ. Nếu như ta khuyên con đem số tiền đó cho vay để kiếm lãi thì con cũng không có công đức gì. Còn nếu ta dạy con đem hết số tiền đó bố thí cho người nghèo, thì họ sẽ được lợi, còn con thì mất cả vốn lẫn lời.
Người thương gia sốt ruột hỏi vị ẩn sĩ:
– Thưa ngài, theo lời ngài nói thì cách nào con cũng mất tiền. Vậy cách nào là tốt nhất?
Vị ẩn sĩ đáp:
– Con hãy đem tiền của con mà phân phát cho người nghèo khổ. Đó là cách tốt nhất.
Người thương gia làm theo lời khuyên của vị ẩn sĩ. Ông đem hết số tiền lời đó phân phát cho những người nghèo trong vùng. Những người nghèo đã cảm kích lòng tốt của ông. Họ loan tin khắp nơi về lòng tốt của vị thương gia buôn vải. Thế rồi dân trong vùng tìm đến mua vải của ông ngày càng nhiều hơn. Công việc kinh doanh của ông nhờ đó mà ngày càng phát đạt và ông thu được nguồn lợi nhiều hơn số tiền đã cho đi lần trước.
Sưu tầm